Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Tài


phan 49

 Chương 9: Có thể dẫn em đi gặp chú đó không?
 Bỗng dưng xuất hiện giọng nói khiến Cố Tâm Ngữ đột nhiên cứng đờ, cúi đầu nhìn cậu bé trước mắt, "Đúng, rất giống, em giống như là phiên bản thu nhỏ của anh ấy!"

 Mắt Cảnh Hạo bỗng chốc sáng lên, theo bản năng kéo tay Cố Tâm Ngữ, "Vậy chị dẫn em đi gặp chú đó được không?"

 Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ nhìn nhau, cậu nhóc này sao lại có yêu cầu này?

 "Cha mẹ của em . . . . ." Cận Hạo Nhiên cũng đầy là kinh ngạc, một cậu nhóc nhỏ như vậy, cũng không sợ bị bán? Nhưng từ trong đôi mắt kia cũng không nhìn ra chút sợ hãi nào, sự kiên quyết cùng can đảm giống y hệt Cố Thịnh của năm năm trước!

 Cảnh Hạo sắc mặt dừng lại, biết chuyện này vẫn chưa thể nói cho mẹ, nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt lại nở nụ cười, "Chúng ta ngày mai tới nơi này gặp nhau được không? Hai người dẫn em tới gặp chú đó!"

 Thanh âm mặc dù non nớt lại hàm chứa mấy phần khí phách, nói xong, không chờ bọn họ hồi đáp, liền nói, "Đây là bí mật của chúng ta, ngày mai giờ này, không gặp không về!"

 Cậu trừng mắt nhìn, xoay người chạy đi nơi khác, lưu lại Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ đang khiếp sợ nhìn nhau.

 "Ngày mai có muốn tới không?" Cận Hạo Nhiên không khỏi bóp cổ tay, cùng một đứa con nít ước định? Thật không biết cậu bé kia có phải đang nói đùa không ?

 "Dĩ nhiên!" Cố Tâm Ngữ cười cười, đứa bé trai kia. . . . . . Thật làm cho người ta mềm lòng xúc động!"Anh nói. . . . . ." Cố Tâm Ngữ rúc vào trong ngực Cận Hạo Nhiên, trong đầu thoáng qua một phỏng đoán, chỉ là còn chưa nói hết, liền bị Cận Hạo Nhiên cắt đứt.

 "Không thể nào!" Duyệt Duyệt đã chết, vậy nếu như cậu bé kia thật sự là con Cố Thịnh, vậy thì chứng minh Cố Thịnh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cậu bé kia là do người phụ nữ khác vì Cố Thịnh sanh ra , nghĩ tới khả năng này, trong lòng ắn liền nổi lên phiền muộn, trong tiềm thức, hắn không hy vọng sẽ có tình huống như vậy, "Chỉ là dáng dấp rất giống thôi!"

 Hắn an ủi mình như vậy!

 Trong lòng Cố Tâm Ngữ có chút mất mác, cô ngược lại hi vọng cậu bé kia thật sự là con của anh hai, nghĩ đến anh hai mỗi ngày đều ở phòng trẻ nghỉ ngơi hồi lâu, lặng lẽ nhìn đồ chơi đầy phòng rồi ngẩn người, cô biết, anh hai thích con nít, hoặc là, chỉ là thích chị dâu sinh con cho anh ấy, nếu cái cậu bé kia thật sự là con chị dâu sinh cho anh, thật là tốt biết bao, như vậy chứng minh tai nạn xe năm năm trước có ẩn tình khác?

 Bên kia, Cảnh Hạo nhanh chóng tìm được Tả Tình Duyệt cùng Kiều Nam, thân mật lôi kéo tay Tả Tình Duyệt tay, ngước mặt lên, ý cười đầy mặt nhìn cô, "Mẹ. . . . . ."

 "Thế nào? Sao đi toilet lâu như vậy?" Tả Tình Duyệt muốn bế con lên, lại bị con mau tránh ra, cô biết, cậu nhóc này sợ mình quá nặng, thành gánh nặng cho cô, thật làm cho cô đau lòng! Ngồi xổm người xuống nhìn hắn, "Gặp phải chuyện gì vui lắm sao?"

 "Không có!" Cảnh Hạo đột nhiên xuất hiện hôn lên mặt Tình Duyệt, tạm thời không thể nói cho mẹ, nó có thể tìm được cha của nó!

 Cậu còn không biết cha mẹ tại sao phải tách ra, cho nên, cậu không muốn làm cho mẹ thương tâm!

 Hoặc là, đợi đến ngày mai, cậu mới có thể xác định bước kế tiếp, nguyện vọng duy nhất của cậu chính là khiến mẹ vui vẻ hạnh phúc!

 Tả Tình Duyệt có chút kinh ngạc nhìn con, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đem con ôm ở trong ngực, muốn cho nó ấm áp. . . . . .



Chương 10: Chú, chú làm sao vậy?
 Trước bảo tàng sinh vật biển, một bóng dáng nho nhỏ ở tại cửa ra vào nhìn quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

 Cận Hạo Nhiên lái xe cùng Cố Tâm Ngữ đến, thấy bóng dáng kia, trong mắt nhất thời kinh ngạc, cậu nhóc đến thật rồi!

 Hai người xuống xe, đi tới trước mặt của Cảnh Hạo, Cận Hạo Nhiên không khỏi sờ đầu của nó, "Người lớn ở trong nhà yên tâm cho em ra ngoài một mình à?"

 Đôi mắt linh động của Cảnh Hạo lóe lóe, trong mắt đầy ý cười, cậu đương nhiên phải dùng một chút biện pháp mới ra ngoài, nếu không mẹ làm sao sẽ để cho cậu ra ngoài một mình, cậu không muốn nói cho đôi nam nữ trước mắt biết, ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Chị, chị có thể dẫn em đi gặp chú kia được không?"

 Cảnh Hạo chớp đôi mắt sáng, mơ hồ hàm chứa mong đợi, tối hôm qua, cậu nghĩ mình có thể nhìn thấy chú kia, tâm tình kích động cả đêm, mẹ hỏi nhiều lần, cậu cơ trí né được.

 Cố Tâm Ngữ cùng Cận Hạo Nhiên nhìn nhau, cũng nở nụ cười, Cố Tâm Ngữ thân mật nắm tay Cảnh Hạo, "Cảnh Hạo, kêu chị là cô được không?"

 Không biết vì sao, cô đột nhiên sinh ra cái ý nghĩ này, có một đứa cháu như thế này, anh hai nói không chừng sẽ tốt lên!

 Cảnh Hạo nhíu nhíu mày, cũng không có nghe theo lời của cô, Cố Tâm Ngữ có chút mất mác, lúng túng cười cười, lôi kéo hắn đi về phía xe hơi.

 Xe rất nhanh liền dừng lại trước biệt thự Cố gia, Cảnh Hạo nhìn tòa biệt thự hào hoa này, trong lòng đột nhiên hiểu ra, "Chú đang ở bên trong sao?"

 Cố Tâm Ngữ gật đầu một cái, "Chị dẫn em đi vào!"

 Nói xong, kéo cậu vào cửa. . . . . .

 Trong đại sảnh, không có một bóng người, vừa vào đại sảnh, Cảnh Hạo lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, nhìn khắp đại sảnh rộng lớn, chú có dáng dấp rất giống mình, đang ở đây sao? Giờ phút này, cậu có chút không kịp chờ đợi muốn gặp được chú!

 "Tiên sinh đâu?" Cố Tâm Ngữ gọi người giúp việc, hỏi."Tiên sinh mới vừa truyền xong một chai dịch dinh dưỡng, đã đi phòng trẻ!"

 Phòng trẻ, bình thường Cố Thịnh sẽ không cho phép người giúp việc tiến vào, cho dù là quét dọn, cũng là Cố Tâm Ngữ rãnh rỗi tự mình đi sửa sang một chút, Cố Tâm Ngữ đối với người giúp việc gật đầu một cái, ý bảo cô đi xuống, tự mình kéo Cảnh Hạo đi lên lầu hai, cửa phòng trẻ không có khóa, xuyên thấu qua khe hở, có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Thịnh đang ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho hắn càng thêm tiêu điều.

 Cảnh Hạo không chớp mắt nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, giương mắt liếc nhìn Cố Tâm Ngữ, nhìn cô gật đầu một cái, ngay sau đó từng bước từng bước hướng bóng dáng kia đi tới.

 Mỗi một bước, tựa hồ cũng đặc biệt nặng nề, Cảnh Hạo trong lòng mơ hồ có mong đợi, nhưng là mong đợi đồng thời, có một chút sợ, thật rất giống sao? Đó sẽ là cha của cậu sao?

 Nếu như là cha của cậu? Ông ấy rốt cuộc thế nào? Tại sao phải ngồi xe lăn?

 Liên tiếp nhiều vấn đề quanh quẩn trong óc của Cảnh Hạo, rốt cuộc, cậu đi tới trước mặt người đàn ông, thẳng tắp nhìn ông ấy, nhưng trong nội tâm lại ngẩn ra, ánh mắt của ông ấy. . . . . . Thật giống như không có bất kỳ thần thái nào, trong lòng hơi đau, Cảnh Hạo theo bản năng muốn dựa vào gần hắn, giơ tay lên vừa lúc có thể chạm được tay của hắn.

 "Chú, chú làm sao vậy?" giọng nói non nớt mang theo vài phần quan tâm của Cảnh Hạo vang lên, chú ngã bệnh sao? Tại sao giống như không nhìn thấy mình?



Chương 11: Cháu là con trai của Duyệt Duyệt?
 Trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, vấn đề của Cảnh Hạo không có người trả lời, Cố Tâm Ngữ ở một bên nhìn cảnh này, trong lòng thở dài, đây như là chuyện đã đoán trước, anh hai nhốt mình trong thế giới của anh ấy, không để cho người khác đến gần, cũng nghe không thấy thanh âm bên ngoài.

 Không biết vì sao, trong lòng Cảnh Hạo thấy thương tiếc, theo ánh mắt trống rỗng kia, Cảnh Hạo thấy cách đó không xa có một món đồ chơi máy bay, cậu nhớ mình cũng có một món đồ chơi như vậy, đó là mẹ mua cho mình, nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo chạy tới cầm món đồ chơi lên, Cố Tâm Ngữ trong lòng cả kinh, đang muốn ngăn cản Cảnh Hạo, bởi vì cô biết, những món đồ chơi này, anh hai chưa bao giờ chịu để cho người khác đụng vào!

 Nhưng Cảnh Hạo đã cầm món đồ chơi đi tới trước xe của Cố Thịnh, đưa tới trước mắt của hắn, "Chú, cái này là của chú sao?"

 Ánh mắt của Cố Thịnh giật giật, trong lúc Cố Tâm Ngữ còn đang giật mình, anh chậm rãi giơ tay lên, tiếp được món đồ chơi, ôm vào trong ngực, đây là Duyệt Duyệt năm năm trước chọn, cô nói, nếu là bọn họ về sau có một đứa con trai, nó nhất định sẽ thích!

 Cảnh Hạo nhìn động tác của anh, trên mặt nở nụ cười, nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo mở miệng hỏi, "Chú, chú có con sao? Tại sao có nhiều đồ chơi như vậy?"

 Trong căn phòng này, cơ hồ để đều là đồ dùng của con nít, có vài thứ giống như đồ dùng của cậu!

 Thân thể Cố Thịnh rung rung, con? Hắn giống như nhớ lại cái gì, ánh mắt trở nên hoảng loạn lên, bỗng chốc, nước mắt từ khóe mắt của hắn chảy xuống, con? Hắn vốn là có a! Nhưng hắn lại không tin đó là con của hắn, kém một chút tự tay giết con rồi, chỉ là, đến cuối cùng. . . . . .Đứa nhỏ kia cùng cái thế giới này vô duyên!

 Có phải nó trách cứ mình có ý tổn thương nó, cho nên mới đem Duyệt Duyệt cùng nhau ra đi?

 "Duyệt Duyệt. . . . . ." Cố Thịnh nỉ non tên Tả Tình Duyệt, nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không tổn thương con, trời mới biết hắn kỳ vọng đến cỡ nào Duyệt Duyệt có thể sinh con cho hắn!

 Cảnh Hạo khẽ cau mày, cậu không có nghe lầm, chú này đang kêu tên mẹ!

 Chú ấy. . . . . . Thật sự là cha của cậu sao?

 Nhưng cha của cậu vì cái gì lại thành như vậy. . . . . .? cậu cảm thấy ông ấy thật đáng thương!

 "Chú . . . . . ." Cảnh Hạo giơ tay lên đụng vào mặt Cố Thịnh, ở trước mặt mẹ, cậu không hỏi tới cha, nhưng hiện tại, cậu rất muốn biết, năm đó tại sao mẹ phải ôm cậu và em gái rời đi? Cúi mặt xuống, tựa hồ đang suy tư cái gì, ngước mắt lên, chậm rãi hỏi, "Chú biết Tả Tình Duyệt sao? Mẹ con. . . . . . Tả Tình Duyệt!"

 Oanh một tiếng, Cố Tâm Ngữ cùng Cận Hạo Nhiên vừa tiến vào cửa như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu bé trước mắt, mẹ nó tên Tả Tình Duyệt?

 Kia là có ý gì?

 Ánh mắt của Cố Thịnh giật giật, đảo mắt nhìn Cảnh Hạo, khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của cậu, "Cháu là con trai của Duyệt Duyệt?"

 Vô luận là ở trong mộng, hay là đang trong ảo giác, hắn đều chưa gặp được đứa con cùng hắn vô duyên, mà bây giờ ông trời thương hại hắn, khiến đứa con xuất hiện trong ảo giác của hắn rồi sao?

 "Dạ, mẹ con tên là Tả Tình Duyệt." Cảnh Hạo hướng về phía Cố Thịnh cười rạng rỡ, rốt cuộc thấy chú này có nhiều phản ứng, hiện tại, cậu càng thêm khẳng định suy đoán của mình, chú này, nhất định là cha của mình!



Chương 12: Con, con trách ta sao?
 "Duyệt Duyệt. . . . . ." Cố Thịnh đem Cảnh Hạo gần hơn mình, nghiêng thân thể, đưa tay vuốt ve gương mặt của cậu, "con trai của hắn với Duyệt Duyệt!"

 Máu cả người tựa hồ cũng sôi trào, nhìn ngũ quan của nó, giống như hắn! Thật sự rất giống!

 Nước mắt từ gương mặt chảy xuống, rốt cuộc nhìn thấy con trai của hắn và Duyệt Duyệt! Ông trời còn thương xót hắn!

 "Cha là cha của con . . . . . . Là cha của con!" Cố Thịnh kích động kêu lên, nhưng sau một khắc, trong lòng của hắn lại không xác định, trên mặt nổi lên vẻ bối rối.

 "Con. . . . . . Con . . . . . Trách cha sao?" Cố Thịnh nhìn thẳng hai mắt của cậu, thoáng qua vội vàng cùng sợ sệt, năm năm trước một cảnh máu me hiện lên trong đầu hắn, hắn nhớ rõ mình không để ý Duyệt Duyệt giãy giụa mà đả thương đứa bé này!

 Lông mày Cảnh Hạo chau lại, trách cha? tại sao muốn trách cha?

 Trước mắt cha thật giống như rất tưởng niệm mẹ, nhưng tại sao không cùng mẹ ở chung một chỗ? Là cha vứt bỏ ba mẹ con cậu sao?

 "Không trách." Cảnh Hạo chưa bao giờ trách, chỉ thấy mẹ thường xuyên len lén rơi lệ, cậu có chút đau lòng thôi, bây giờ nhìn đến nước mắt trên mặt cha, tim của cậu cũng đau, đưa tay lau nước mắt trên mặt, "Con không trách chú, chú đừng khóc!"

 Cố Thịnh trong lòng ngẩn ra, không trách anh! Hắn mừng như điên, con hắn không trách hắn! Thật giống như thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn cho là, đứa nhỏ chưa kịp ra đời đó nhất định sẽ hận hắn, hận hắn tại sao tàn nhẫn như vậy muốn bóp chết nó, không chỉ có muốn bóp chết nó, còn tùy ý tổn thương mẹ nó!

 Hưng phấn trên mặt biến mất trong nháy mắt, con không trách hắn, nhưng hắn lại tự trách mình! Trên thực tế, hắn không có tư cách nhận được sự tha thứ của bọn họ!

 Đả thương nặng nề như vậy, hành hạ cùng chiếm đoạt, tất cả tất cả rõ mồn một trước mắt, hắn không có tư cách nhận được sự tha thứ của bọn họ, có thể ở trong tưởng tượng nhìn thấy bọn họ, cũng đã rất tốt! Có lẽ, đây là việc duy nhất hắn có thể làm vì Duyệt Duyệt!

 Chính là trừng phạt mình! Để cho hắn biết được Duyệt Duyệt thống khổ ra sao!

 "A. . . . . . Ha ha. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt. . . . . ." thần sắc của Cố Thịnh lại trở nên kì quái, tiếng cười kia khiến Cảnh Hạo sợ hãi, Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ cũng lo lắng, theo bản năng tiến lên xem tình hình của anh.

 "Chú ấy thế nào? Tại sao thành như vậy?" Ngay cả chỉ là một đứa trẻ, cậu cũng biết cha không bình thường, không chỉ là thân thể yếu đuối, hoặc là tinh thần của cha. . . . . . khuôn mặt tươi cười rối rắm ở chung một chỗ, mẹ nghĩ tới cha khóc! Cha nghĩ tới mẹ cũng khóc!

 Cậu biết, cha với mẹ nhất định có rất nhiều hiểu lầm cùng tổn thương!

 "Anh hai. . . . . ." Cố Tâm Ngữ không rảnh bận tâm Cảnh Hạo, giờ phút này Cố Thịnh so với thường ngày càng thêm nghiêm trọng, không ngừng kêu tên Duyệt Duyệt, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe được. . . . . . đôi mắt trống rỗng vô hồn cũng không biết lúc nào thì đóng lại.

 Cố Tâm Ngữ cả kinh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, thần sắc hốt hoảng, theo bản năng ôm lấy Cố Thịnh, gắt gao ôm anh, không để cho anh rời đi, "Hạo Nhiên, mau! Mau gọi bác sĩ, . . . Hạo Nhiên, anh tới xem anh hai em!"



Chương 13: Đại tiểu quỷ (1)
 Trong đại sảnh, Cận Hạo Nhiên, Cố Tâm Ngữ nhìn cậu bé ngồi ở trên ghế sa lon, như có điều suy nghĩ!

 "Chú. . . . . . Không có sao chứ?" trong mắt Cảnh Hạo mơ hồ lo lắng, tình huống vừa rồi, cậu chưa bao giờ thấy, cậu còn nhận thấy được, lúc cha té xỉu, hô hấp của cậu cơ hồ muốn dừng lại.

 "Đã không sao, Cảnh Hạo không cần lo lắng." Cố Tâm Ngữ đứng dậy đi tới bên cạnh cậu ngồi xuống, giật giật khóe miệng, cô không muốn làm cho Cảnh Hạo lo lắng, nhưng thật không có chuyện gì sao? Bọn họ cũng không thể xác định, mới vừa rồi anh hai chỉ là ngất đi, nhưng ngay lập tức cô cho là mình sẽ phải mất đi anh hai rồi.

 "Hai người có thể nói cho cháu biết, chú tại sao lại biến thành như vậy?" Đây là một vấn đề luẩn quẩn, Cảnh Hạo muốn biết rõ tất cả.

 Cố Tâm Ngữ ngớ ngẩn, chuyện này không thể nói trong chốc lát được, "Cảnh Hạo, mẹ cháu thật sự là Tả Tình Duyệt?"

 Năm năm trước, cô ấy không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại. . . . . . Nhưng cậu bé trước mắt này không có khả năng nói láo.

 Cảnh Hạo gật đầu một cái, một đôi mắt sáng chói, liếc mắt nhìn hướng phòng của Cố Thịnh, "Chú . . . . . . Là cha cháu mà !"

 Không cần hoài nghi nữa, dựa vào linh cảm giữa cha con, còn có mới vừa rồi nói chuyện với cha, cậu cũng đã đoán ra mấy phần, lúc này, giọng điệu của cậu cũng hết sức khẳng định!

 "Đúng , đúng, cháu nhất định là con trai của anh hai!" Cố Tâm Ngữ đã sớm kích động, cô mơ hồ biết, nếu chị dâu chẳng những không có chết, lại sinh cho anh hai một đứa con đáng yêu thông minh như vậy, anh nhất định sẽ hồi phục!

 Khi đó, cả nhà bọn họ cũng trọn vẹn rồi !

 "Mẹ cháu đâu?" Cận Hạo Nhiên thoáng vội vàng, nếu nói như vậy, Duyệt Duyệt không chết, đối với hắn mà nói, không, với mọi người mà nói là tin tức quá tốt, hắn muốn biết, năm năm này, Duyệt Duyệt đã trải qua những chuyện gì!

 "Mẹ hôm nay dẫn theo em gái cùng chú Kiều đi khu vui chơi." Cảnh Hạo thật thà nói, cậu vốn cũng nên đi cùng bọn họ, nhưng cậu thừa dịp mọi người đi, lấy cớ lưu lại.

 "Em gái?" Cố Tâm Ngữ không nhịn được cau mày? Trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ chị dâu đã lấy người khác? Nghe trong miệng cậu nhóc nhắc tới chú Kiều, chắc chị dâu đã gã cho người đàn ông đó rồi!

 Sinh con gái? Vậy. . . . . . Chị dâu cùng anh hai. . . . . . Cố Tâm Ngữ mới vừa rồi còn kích động, tâm trong nháy mắt lại chìm xuống.

 "Dạ." Cảnh Hạo gật đầu một cái, không có nói gì thêm, lúc này, nó chỉ muốn, làm thế nào mới có thể khiến cha không chìm đắm trong thế giới của chính mình!

 Nhận thấy Cố Tâm Ngữ mất mát, Cận Hạo Nhiên cảm thấy thương tiếc, năm năm, hắn hiểu rất rõ cô gái này rồi, biết từng cái cau mày của cô là vì cái gì, mà bây giờ. . . . . . Trong lòng cô lo lắng, hắn đều nhìn thấy hết.

 "Có thể gặp mẹ cháu một chút được không?" Cận Hạo Nhiên tràn đầy mong đợi, không chỉ là hắn muốn nhìn thấy Tả Tình Duyệt, càng muốn thử một chút, có thể mượn cơ hội này giúp Cố Thịnh khôi phục hay không, Cố Thịnh như vậy thật là làm cho người ta đau lòng!

 "Có thể! Chỉ là. . . . . ." đôi mắt Cảnh Hạo đảo qua đảo lại, tiểu quỷ tựa như đang có kế hoạch gì, "Chú phải đáp ứng một cái yêu cầu của cháu!

 "Yêu cầu gì? Chú nhất định đáp ứng cháu!" Cậu bé này mặc dù là phiên bản của Cố Thịnh, nhưng mơ hồ lại lộ ra mấy phần linh khí giống như Duyệt Duyệt khi còn bé, làm cho hắn không muốn thích cũng khó.



Chương 14: Đại tiểu quỷ (2)
 "Cháu có thể thường xuyên đến thăm. . . . . . Cha không?" Cảnh Hạo đột nhiên cảm thấy cách xưng hô này không tệ, cậu trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, phải quan sát cha nhiều, muốn xác định cha có phải thật không thể bỏ được mẹ hay không, càng thêm muốn biết rõ trước khi cậu được sinh ra, mẹ cùng cha xảy ra chuyện gì, làm cho bọn họ tách ra!

 "Được, đương nhiên được!" Cố Tâm Ngữ kích động đáp ứng, đối với đứa cháu đột ngột này, cô cũng cảm thấy thật sự yêu thích nó, cho dù chị dâu có lẽ đã lập gia đình, nhưng có Cảnh Hạo ở bên cạnh anh hai, không chừng đối với bệnh tình của anh ấy cũng có nhiều trợ giúp!

 Ở trong lòng ba người, kế hoạch đang thành hình. . . . . .

 …………………………………

 Cảnh Hạo về đến nhà, thấy Kiều Nam đang cùng Ninh Ninh chơi trò chơi, Tả Tình Duyệt ở trong bếp bận rộn, thấy Cảnh Hạo trở lại, liền để xuống hết, "Cảnh Hạo, con đã đi đâu?"

 Ninh Ninh cũng ngừng lại, chạy đến trước mặt Cảnh Hạo, muốn khoe khoang, "Anh, Ninh Ninh hôm nay chơi thật vui vẻ!"

 Cảnh Hạo chỉ liếc mắt với Ninh Ninh, nếu nói cho cô nhóc biết, hôm nay mình gặp được cha, không biết nó sẽ hâm mộ đến thế nào!

 Ngẩng đầu nhìn bộ mặt lo lắng của Tả Tình Duyệt, cười cười nói, "Mẹ, con đói bụng!"

 Tả Tình Duyệt vừa nghe, trong lòng ngẩn ra, có nhiều lời muốn hỏi con, lúc này cũng phải đem bụng Tiểu Quỷ lấp đầy.

 "Chờ mẹ một lát." Nhẹ nhàng hôn trán con, Tả Tình Duyệt đi nhanh vào bếp.

 Đợi khi Tả Tình Duyệt rời đi, Cảnh Hạo mới thở dài một hơi, "Chú Kiều, cháu muốn đi toilet, chú dẫn cháu đi được không?" Chớp động đôi mắt to, cái yêu cầu này của cậu nhóc thật ra khiến Kiều Nam rất kinh ngạc, theo như hắn biết, Cảnh Hạo vẫn thường tự mình đi, hôm nay sao lại nhờ hắn dẫn đi?

 Còn chưa kịp trả lời, Ninh Ninh liền ôm chân của hắn, ngọt ngào làm nũng, "Ninh Ninh cũng muốn đi!"

 "Đàn ông chúng ta đi toilet, không cho em đi theo!" Cảnh Hạo hất tay tay em, xoay người lôi kéo Kiều Nam đi, mà lúc này Kiều Nam trong nháy mắt cũng hiểu được cái gì, ngồi xổm người xuống nhẹ giọng an ủi Ninh Ninh, ở bên tai cô nhóc nhẹ giọng nói nhỏ mấy câu, một giây kế tiếp, cô bé lại cười rộ, hôn Kiều Nam một cái, lại tiếp tục chơi.

 Cảnh Hạo ở một bên nhìn hai người, ánh mắt lóe lóe.

 Đợi đến hai người đã đi tới toilet, đóng cửa lại, Kiều Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Hạo, đôi con ngươi xanh biếc nhìn cậu nhóc, mở miệng nói trước: "Dứt khỏi Ninh Ninh rồi, có bí mật gì muốn chia sẻ với chú Kiều sao?"

 Cảnh Hạo không giống Ninh Ninh hay đòi theo, nhưng so với Ninh Ninh còn khó đối phó hơn.

 "Cháu gặp cha rồi." Cảnh Hạo gọn gàng dứt khoát mở miệng, quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Kiều Nam trong nháy mắt cứng đờ, cậu cũng đoán ra, chú Kiều biết cha cậu!

 "Cháu. . . . . ." Ngay cả là người từng trải qua sóng gió, Kiều Nam đối mặt với ánh mắt kiên định của một đứa bé trai, lúc này cũng không khỏi ngớ ngẩn, nhìn thấy cha? Nó nhìn thấy Cố Thịnh rồi sao?

 "Chú Kiều, chú có thể nói cho cháu biết, cha mẹ tại sao phải tách ra?" Đây cũng là mục đích của cậu, cậu muốn biết tất cả, nhưng lại không muốn hỏi mẹ, sợ mẹ thương tâm, cho nên, chú Kiều là đối tượng tốt để đi hỏi!

 "Tại sao?" đôi mắt xanh của Kiều Nam trầm xuống.

 Cảnh Hạo nhìn thẳng vào mắt Kiều Nam, nói ra từng chữ, "Cháu muốn khiến mẹ hạnh phúc!"

Chương 15: Đại tiểu quỷ (3)
 Kiều Nam chợt giật mình, trong mắt Cảnh Hạo ánh lên vẻ kiên định làm cho hắn có chút kinh ngạc, một đứa bé trai như vậy, ngày thường có vẻ thâm trầm, muốn làm cho mẹ hạnh phúc?

 Biết nó đã gặp Cố Thịnh, nhất thời hiểu ý tứ Cảnh Hạo.

 "Vậy chú không thể đem hạnh phúc cho mẹ cháu sao?" đôi mắt xanh của Kiều Nam lóe lóe, Cảnh Hạo chỉ hơi cong môi một cái, kiểu cười này cực kỳ giống Cố Thịnh. “Mẹ không thương chú!" Cảnh Hạo không chút nào quanh co lòng vòng, chỉ cần mẹ hạnh phúc, bất kể ai làm cha của cậu, đối với cậu cũng không sao, cậu cũng đã từng khuyên mẹ tiếp nhận chú Kiều, dù sao chú Kiều đối với mẹ là chân tình, cậu nhìn thấy hết, chỉ là, chú Kiều không thể mang hạnh phúc đến cho mẹ.

 Kiều Nam giật mình, đây là một sự thực tàn khốc, hơn nữa, từ miệng cậu bé này nói ra, giống như càng thêm sắc bén, làm cho lòng hắn đột nhiên tê cứng lại!

 Duyệt Duyệt không thương hắn, hắn đã sớm đón nhận sự thật này, cho nên, mới có kế hoạch để cho cô trở lại thành phố A, hắn không thể mang lại hạnh phúc cho Duyệt Duyệt, một đứa bé bốn tuổi như Cảnh Hạo cũng thấy được, hắn sao lại không hiểu đây?

 "Cháu muốn làm như thế nào để cho mẹ hạnh phúc?" Kiều Nam nhíu mày, nhìn ánh mắt Cảnh Hạo có chút tìm kiếm cùng mong đợi, Duyệt Duyệt thật may mắn khi có một đứa con trai như thế này

 "Cháu cảm thấy giữa cha và mẹ nhất định có hiểu lầm, nếu như hóa giải được hiểu lầm, mẹ cũng sẽ không thương tâm như vậy!" trong đầu Cảnh Hạo hiện ra hình ảnh mẹ đêm khuya len lén rơi lệ, lại lóe lên hình ảnh cha chìm vào trong thế giới riêng của mình, thật giống như đang suy tư điều gì, nếu nói rõ mọi việc, mẹ cũng sẽ không thương tâm nữa, cha cũng có thể tốt lên!

 Cậu biết, cô cùng chú Cận cũng muốn thông qua nó, khiến cha tốt lên, nhưng thật có thể làm cho cha khá hơn không phải là cậu, mà là mẹ!

 Cậu mãi không quên được cha không ngừng kêu tên mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng cùng đau đớn.

 Trong lòng Kiều Nam cảm thấy khổ sở, hiểu lầm?

 Biết Duyệt Duyệt không có chuyện gì bốn năm nay, hắn không phải là không có lòng riêng, hắn cho là mình canh giữ ở bên người Duyệt Duyệt, sớm muộn có thể dùng tư cách người yêu ở bên cô, cho nên, hắn vẫn không đề cập tới tình trạng của Cố Thịnh, mặc dù hắn biết, người chủ trì ở tập đoàn Cố thị sớm đổi thành Cố Tâm Ngữ, rất ít thấy bóng dáng của Cố Thịnh, anh ta giống như đã mai danh ẩn tích, hắn phái người tra ra tin tức, Cố Thịnh bởi vì không chịu nổi cái chết của vợ yêu, trở nên ngây ngô dại dột.

 Nhưng cho dù hắn không đề cập tới, Duyệt Duyệt vẫn không quên được Cố Thịnh!

 Nếu Duyệt Duyệt nhìn thấy bộ dáng của Cố Thịnh bây giờ, với bản chất thiện lương, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh ta! Dù sao, trong lòng của cô thủy chung vẫn yêu anh ta!

 "Chú Kiều, chú có thể giúp cháu không?" Cảnh Hạo chớp động linh động cặp mắt, mang theo vài phần mong đợi cùng khẩn cầu.

 "chú giúp cháu, chú có lợi gì?" Kiều Nam hơi cong môi một cái, ánh mắt nhìn Cảnh Hạo, thật giống như cố ý muốn xem nó nói như thế nào.

 "Chú sẽ vĩnh viễn không mất đi một người bạn như mẹ, cũng sẽ có hai đứa trẻ yêu chú nhất!" Cảnh Hạo nở nụ cười, trong giọng nói mang theo tự tin, thật giống như liệu đến việc Kiều Nam sẽ không cự tuyệt.

 Quả nhiên, trong mắt Kiều Nam thoáng qua tán thưởng, không hổ là con trai Cố Thịnh, tư thái đàm phán này, rất có khí thế của anh ta.
 Máu mủ thân tình, hắn làm sao có thể ngăn cản!
 Vươn tay với Cảnh Hạo, khóe miệng nở nụ cười, "Được, do câu nói ‘ hai đứa nhỏ yêu thương chú ’ này, chú cũng nên giúp cháu!"
Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 tap 2
Phan_48
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .